Từ sau lời tỏ tình, tôi và Hà chìm đắm trong hạnh phúc. Mọi thứ xung quanh tràn ngập sắc hồng dưới con mắt của chúng tôi. Phải chăng đang yêu là vậy? Cảm giác này lần đầu có trong tôi. Tôi vui lắm, hạnh phúc lắm, sẽ chẳng ngôn từ nào diễn tả được đâu. Lời tỏ tình ấy mang đến cho hai chúng tôi một cuộc sống mới- một cuộc sống mà trước đây chúng tôi chưa từng được sống nhưng chính nó lại cho chúng tôi những sóng gió mới.
Sau kì thi học kì 1 đầy căng thẳng, nhà trường tổ chức cho học sinh đi tham quan vừa là để giải toả tâm lý vừa là chuyến đi tìm hiểu thực tế. Phải chăng đây là cơ hội để tôi với Hà thể hiện tình cảm của nhau. Và ngày tham quan cx đến. Tôi đón Hà từ rất sớm. Cả hai đều háo hức chờ buổi hôm nay vì có thể nó sẽ là ngày đặc biệt trong câu chuyện tình của chúng tôi. Thời tiết lạnh giá của ngày đông không làm giảm đi hơi ấm của tình yêu và những cơn gió bắc có thổi mạnh thế nào thì ngọn lửa trong tim tôi và Hà vẫn cháy rực rỡ mà thôi. Tôi nắm bàn tay nhỏ nhắn, mịn màng của Hà suốt chặng đường từ trường đến nơi tham quan. Một phần vì muốn sưởi ấm bàn tay ấy nhưng quan trọng hơn là sưởi ấm tình cảm của hai người. Nơi đây là một vùng đồi núi hữu tình. Từng ngọn núi nhấp nhô xanh ngắt đâm vào chân mây trắng xoá như những người khổng lồ xanh quàng trên cổ chiếc khăn bông trắng muốt. Cảnh tượng ở đây thực làm say lòng người. Mới xuống xe lũ con trai đã rủ tôi trèo lên núi. Đương nhiên là tôi ko từ chối rồi. Còn Hà, cô bé ở lại với các bạn nữ khác chuẩn bị bữa ăn trưa. Việc leo trèo ko đơn giản như tôi nghĩ. Đường đất lại trơn khiến con đường đi lên núi vô cùng khó khắn. Song công sức bỏ ra luôn được đền đaps xứng đáng. Càng lên cao cảnh vật nhìn ra càng ngây ngất lòng người. “Róc rách….róc rách...” một con suối vắt ngang qua con đường. Xắn quần, xắn áo chúng tôi cùng lội qua con suối. Thế rồi một chuyện giở khóc giở cười xảy ra. Tôi bị trượt chân lao người về phía trước. Chẳng biết may mắn hay đen đủi tôi ôm ngay vào người một bạn nữ.
- Cậu làm gì thế hả? Đồ biến thái – nhỏ giận dữ quát
Ko chỉ thế nhỏ còn tát tôi một cái làm má tôi hiện đủ 5 ngón tay. Cô bạn ấy nhìn cx xinh xắn,, dong dỏng cao. Mái tóc cắt ngắn, khuôn mặt tròn cùng đôi mắt tinh nhanh tôn lên sự năng động trong con người nhỏ. Đúng là nhỏ phải rất cá tính thì mới cùng đám con trai leo lên tận đây. Cách mặc áo gió, quần bò tay cầm đôi giày thể thao chân đi đất để lội qua suối đã lột tả phần nào nhỏ là một cô gái mạnh mẽ.
- Tớ xin lỗi!!! Do tớ bị trượt chân. – tôi cúi mặt đáp
- Đồ biến thái- nhỏ tức tối quay đi
Lũ bạn xung quanh thì cười ầm lên. Nhỏ này đáng ghét thật. Mình chỉ bị trượt chân nên mới ôm phải mà chửi mình trước bao nhiêu người. Tôi ức chế vô cùng. Tự dưng bị làm trò cười cho lũ bạn. Tiếp tục hành trình lên núi nhưng tôi đi sau cùng vì còn ngại chuyện ban nãy. Bỗng tôi nghe thấy tiếng kêu của con gái. Chạy lên phía trước, hoá ra là bạn nữ đanh đá lúc nãy. Nhỏ bị kẹp chân vào khe đá. Vẫn bực chuyện ban nãy tôi kệ nhỏ đi tiếp.
- Bạn ơi!!! Giúp mình với!!! -nhỏ gọi tôi
Tôi cười một tiếng, quay ra:
- Bạn gọi mình?
- Hả? Là cậu hả? Tớ ko cần cậu giúp đâu. – nhỏ tức tối
- Vậy thôi mình đi đây.
Vừa nói vừa cười, tôi đi luôn. Được dăm bước, nghĩ lại tôi thấy bỏ nhỏ ở đây thật tội nên quay lại.
- Cậu còn quay lại làm gì? – nhỏ hét lên.
Không nói gì tôi lại gần nhỏ, thò tay gỡ chân nhỏ ra khỏi khe đá. Nhỏ dãy nảy lên:
- Ai cần cậu giúp hả?
- Cậu yên đi. Ở đây nãy giờ chưa chán sao?
- Cx ko cần cậu giúp. – điệu bộ kiêu ngạo.
- Thôi nào, chuyện ban nãy cho tớ xin lỗi. – tôi cười đáp
Nhỏ vênh mặt lên ko nói gì.
- Oái!!! Đau quá!!! – cô bé kêu lên
- Cx tại cậu dãy dụa nên chân bị rách rồi kìa.
- Bộ ai cần cậu giúp mình thì mới bị vậy chứ.
- Ơ!!! Tớ giúp cậu, không cảm ơn dc câu lại bị nói – tôi bức xúc lắm.
Lấy trong túi ra cái băng dán vết thương tôi dán cho nhỏ. Xong nhỏ đứng lên huých tôi một cái rồi tập tễch đi. Nhỏ này sao đáng ghét ghê. Tôi thấy hối hận khi giúp nhỏ. Không những không cảm ơn mà còn giận dữ với mình. Đi được một đoạn nhỏ ngồi phệt xuống ven đường. Hình như chân của nhỏ ko chỉ bị rách ngoài da. Tôi hỏi nhỏ:
- Chân cậu còn bị sao?
- Kệ xác tớ. – nhỏ lại giận dữ
- Cậu giận thế giải quyết được gì ko? Chân đau như này thì làm sao đi được mà còn cố. – tôi nói lớn
- Kệ tớ!! – nhỏ quát lại tôi
Tức tối tôi bỏ đi. Tôi kệ nhỏ. Khi không còn thấy nhỏ tôi thấy bất an: “mình ko nên để bạn ý ở bên đường một mình như thế. Chân thì đau ko thể đi được ngồi đó nhỡ có vấn đề gì thì mình thấy có lỗi lắm.” Tôi quay ngay xuống. Cô nhỏ đang cố đi xuống. Thấy vậy, tôi chạy đến:
- Để tớ đưa cậu xuống
- Tớ tự đi được. Ko cần cậu. – nhỏ dãy nảy lên
- Đừng cố chấp nữa, không có tớ cậu không xuống được đó đâu.
- Tớ chết trên đường cx ko cần cậu giúp
- Ờ…đưa cậu xuống xong cậu có muốn chết tớ cx không cản.
- Cậu ta vẫn cố đi
Tôi nắm lấy tay nhỏ đỡ nhỏ đi xuống. Mặc dù miệng vẫn nói “ tớ ko cần giúp..” nhưng tay thì cố bám chặt vào tôi để đi. Từng bước một đi xuống chân núi. Thật chẳng may, vừa xuống đến nơi, chúng tôi gặp Hà. Chẳng kịp nói lời nào, cậu ấy đi luôn. Tôi chạy theo, mà quên mất là còn đang có người vịn vào vai mình. Nhỏ ngã xuống đất đến bịch một cái. Tôi vội vã đớ nhỏ ngồi lên một phiến đá và nói
- Xin lỗi, tớ đi trước nhé!!!
Chưa kịp nói xong t chạy ngay đi tìm Hà. Cậu ấy đang ở đâu? Tất cả chỉ là hiểu nhầm mà thôi, chỉ là hiểu nhầm. Chạy khắp còn tay không ngớt gọi điện thế nhưng Hà vẫn chẳng thấy đâu. Tôi ân hận lắm. Lủi thủi bước đi trong suy tư. Đến chân thác nước, tôi ngồi xuống một gốc cây. Tiếng thác ào ào như tiếng lòng. Ngẩng mặt lên trời chỉ một màu xanh của lá. Phải chăng tôi đã phụ lòng Hà? Tôi là thằng tồi tệ vậy ư? Bỗng tôi thấy Hà. Cậu ấy cúi gằm mặt mà đi, đi một cách bất giác. Đứng phắt dậy tôi lao đến trước mặt Hà. Nhìn thẳng vào mắt tôi nhưng cậu ấy không nói một lời nào. Đôi mắt lấp lánh thật đẹp nhưng lại chứa đầy những nỗi buồn. Tôi nhẹ nhàng cầm tay Hà. Thế nhưng Hà rụt tay lại. Điều đó vô tình làm cặp vòng đôi trên tay Hà rơi xuống đất. Ôi ko? Chẳng lẽ tình cảm của chúng tôi sẽ chấm dứt ở đây? Thật vớ vẩn chúng tôi đang rất yêu nhau mà. Hai người cùng cúi xuống nhặt chiếc vòng lên. Thay vì đeo lại nó vào tay Hà đút vào túi và quay đi. Tôi đang thấy một linh cảm rất xấu, lòng thì rối bời. Chẳng ai nói một lời. Hà cứ bước đi trong thẫn thờ còn tôi, tôi chỉ giám bước theo sau. Cả hai cứ lặng im. Thác nước vẫn ào ào chảy. Tiếng lá xột xoạt dưới chân. Bạn bè xung quanh tíu tít chuyện trò. Vậy sao vẫn yên ắng quá. Có chăng là thiếu tiếng cười của Hà? Hay là tiếng tôi kể Hà nghe mấy mẩu chuyện vui? Sự lặng im đến ngột ngạt do chính hai chúng tôi tạo nên.
- Hai cậu ở đây hả? Lớp mình sắp ăn trưa rồi mau đi thôi. – Huyền vừa thở vừa nói.
- Ukm!!! Đi thôi. – Hà nắm tay Huyền lôi đi
- Thế còn Đông? Đợi c ấy với.
Thấy Hà không nói gì mà cứ lôi Huyền đi. Tôi gượng cười và nói:
- Hai cậu đi trước đi tớ đi sau.
Hà tỏ ra không quan tâm mà đi ngay. Điều đó thực làm tim tôi đau quá. Nỗi buồn bao phủ tôi lúc này. Thay vì đi về lớp tôi lại bước đi đâu mà tôi cx không rõ nữa. Tôi bước đi trong vô cảm.
- Heyyy, cậu kia!!
Ngoảnh lại phía sau, thì ra là cô bạn lúc nãy gặp trên núi. Cậu ta đi tập tễnh lại gần tôi.
- Chuyện ban nãy, cảm ơn cậu
- Ờ không có gì. – tôi cười và nói.
- Nhưng tôi chẳng muốn gặp “đồ biến thái” như cậu nữa đâu nên tôi đi đây
- Chỉ là tôi bị trượt chân thôi nhé. – tôi tỏ vẻ không hài lòng
- Biết được cậu định làm trò gì? Tự dưng ôm chầm lấy tôi ai mà chấp nhận được.
- Cậu đừng ảo tưởng nữa được ko? Cứ làm như mình đẹp lắm ý.
- Tất nhiên tớ rất đẹp rồi. – cậu ta tự tin nói
Tôi bật cười. Bỗng tôi nhìn ra phía sau nhỏ và Hà đang nhìn tôi. Thấy vậy tôi chạy đến chỗ Hà. Còn Hà, chắc Hà thất vọng về tôi lắm. Cậu ấy đi rất nhanh. Vừa đuổi tôi vừa nói lớn:
- Không như cậu nghĩ đâu. Tất cả là hiểu lầm.
Hà đứng lại. Quay lại và nói:
- Được, nếu là hiểu lầm cậu hãy giải thích đi.
- Tớ chỉ vô tình va phải bạn ấy trên núi. Rồi bạn ấy bị thương nên đưa xuống núi thôi.
- Thế còn việc cậu nói cười với người ta ban nãy.
- Chỉ là bạn ấy muốn cảm ơn tớ.
- Tớ rất thất vọng về câu.
Hà quay đi.
- Cậu hãy tin tớ. – tôi nói lớn
- Tớ tin cậu mà. – Hà đáp
Mặc dù nói như thế nhưng tôi tin rằng Hà chẳng tin tôi. Chắc trong lòng cậu ấy khó chịu lắm. Đương nhiên rồi, chẳng cô gái nào chấp nhận được việc người mình thích nói cười, vịn vai bá cổ cùng người cô gái khác cả. Tôi thấy mình thật đáng ghét mà. Tôi nên nghĩ đến Hà khi giúp cô bạn kia. Tôi nên giữ khoảng cách với nhỏ vì Hà. Tôi hốn hận quá. Bữa trưa thịnh soạn các bạn nữ chuẩn bị mà sao tôi ăn thấy khó nuốt quá. Do không ngon hay là do tôi chẳng thể nuốt như việc tôi chẳng thể quên đi nỗi buồn đang nặng chĩu trong lòng. Suốt bữa ăn, Hà ko nhìn tôi một lần. Tôi đau lắm. Đột nhiên thằng Huy nói lớn:
- Đông này, mày có biết bạn nữ mà mày ôm khi lên núi là ai không?
- Ôm ai? Mày điên à? Tao ôm bạn nào chứ. – tôi ngại đỏ mặt đáp
- Mặt mày thành quả cà chua rồi kìa, t biết bạn ấy. Bạn ấy là lớp trưởng lớp bên cạnh lớp mình đó: Nguyễn Thanh Hương.
Cả lớp ồ lên một tiếng tỏ vẻ ngạc nhiên. Tôi tái mặt, cúi xuống liếc nhìn Hà. Hà im lặng đờ đẫn nhìn vào hư không. Nghe những câu đó chắc tim Hà tan nát. Còn tôi, tôi cx chẳng thể cười. Sau bữa, kéo Hà đến bên cây cầu bắc qua một con suối tôi nói:
- Tớ rất xin lỗi vì những điều Huy nó nói. Nhưng thực ra là tớ bị trượt chân nên mới ôm phải bạn đó
- Tớ biết, cậu không phải giải thích đâu.
- Thế sao cậu còn không vui?
Hà nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nói:
- Người tớ thích ôm một người con gái khác, bá vai nhau đi nói cười. Thử hỏi tớ có vui được không? Tớ tin cậu nhưng tim tớ thì nó ko tin cậu. Thấy điều đó nó đau vô cùng. – vừa nói Hà vừa khóc nức lên.
Nắm lấy tay Hà, tôi nói:
- Thực sự xin lỗi cậu rất nhiều.
Đang lúc buồn thảm này thì nhỏ Hương lại xuất hiện. Nhỏ đáng ghét đó chạy qua cây cầu. Chân thì đau mà chạy kinh khủng. Chân đi tập tễnh thế kiểu gì cx ngã cho xem. Quả nhiên nhỏ ngã thật nhưng lại chẳng đúng chỗ tí nào. Nhỏ ngã ngay vào tay tôi. Theo phản xạ tôi đỡ nhỏ nhưng cx vô tình ôm lấy nhỏ. Thấy vậy Hà tức tối bỏ đi. Hương thì giận dữ quát lớn:
- Cậu lại lm gì đó hả?
- Tôi vừa đỡ cậu đấy. Ăn nói phải lẽ xíu đi. – tôi tức tối nói lại
- Sao hôm nay mình đen thế nhỉ? Đi đâu cx gặp gã biến thái này.
- Nè, nói người cx phải xem lại mình xem. Chân đau lại còn chạy hùng hục ra. Tôi ko đỡ chắc cậu cx mất mấy cái răng rồi.
- Đừng có già mồm.
- Không thèm chấp loại con gái như cậu.
Tôi bỏ đi mặc kệ Hương chửi tôi. Mặc dù tôi muốn tìm Hà nhưng tôi nghĩ: “ lúc này chắc cậu ấy chẳng muốn nhìn mình đâu. Cứ để cậu ấy một mình một lúc cũng tốt.” Tôi đi đến bờ suối. Ngồi xuống một phiến đá lớn, tựa lưng vào một cây to tôi nhắm mắt và cảm nhận những âm thanh cuộc sống. Suối chảy róc rách, róc rách đầy sầu não. Đôi chim ríu rít chuyền cành như chêu tức sự cô đơn của tôi lúc này. Những chiếc lá vàng khẽ rơi xuống vai, xuống tóc lại làm tôi ng hĩ về vòng đời của vạn vật. Trên đời này cái gì có sinh rồi cũng có tử. Phải chăng tình yêu cũng vậy? Nếu ta ko biết cách sinh ra những cái mới trong mối quan hệ giữa hai người thì sớm hay muộn tình yêu đó sẽ chết đi. Càng nghĩ tôi lại càng nhớ Hà nhiều hơn. Tôi muốn đứng dậy và di tìm Hà nhưng sao lại ko đủ can đảm đứng lên. Thò chân xuống dòng nước lạnh giá. Tôi thấy cơ thể mình còn lạnh hơn nước. Đôi mắt bất giác tìm tới khoảng ko vô định. Nam ngồi xuống cạnh tôi. Nó hỏi:
- Mày buồn vì Hà phải ko?
- Ukm!! Hôm nay tao làm nhiều việc có lỗi quá.
- Đúng, lần này mày sai thật rồi.
- Hà đang ở đâu?
- Ở với Huyền. Đang khóc đấy.
- Biết làm sao được.
Tôi đứng dậy đi một cách vô thức.
- Mày định đi đâu. – Nam hỏi tôi
- Tao chỉ đi lang thang thôi
- Thay vì mày làm mấy việc vô ích đó thì mau đến nói chuyện với Hà đi.
- Bạn ấy không tin tao.
- Vậy là mày định buông bỏ à
- Tao ko biết nữa.
Tôi đi, đi miệt mài về phía trước. Thay vì nghĩ đến việc làm sao giải thích cho Hà thì tôi lại nghĩ đến Hương. Nhỏ làm tôi bực mình mỗi lần chạm mặt nhưng lại thật đáng yêu. Bất chợt tôi thấy Hà và Huyền. Còn một bạn nữ nữa, người đó là ai. Tôi lại gần và thấy đó là Hương.
- Mong cậu đừng gặp Đông nữa. – Huyền nói với Hương
- Các cậu nghĩ tớ thích gặp tên đó lắm hả.
- Đông đã ôm cậu hai lần đó. – Huyền tức giận
- Đó là vì cậu ta ôm tớ nhé.
- Vậy ở trên cầu, sao cậu lại ngã vào Đông.
- Tớ bị ngã thì sao, bộ tớ còn chưa hỏi sao cậu ta thừa cơ ôm tớ đấy.
Huyền đẩy Hương một cái. Nếu bình thường thì chắc nhỏ sẽ ko ngã đâu nhưng giờ chân đang đau đứng ko vững liền ngã xuống đất. Chạy đến đỡ Hương, tôi nói lớn:
- Hai cậu quá đáng rồi đó
- Cậu làm sai mà còn nói bọn tôi à. – Huyền nói với tôi
- Tớ với bạn ấy ko có chuyện gì cả. Tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Hương tức giận. Cô bé đứng dậy tát vào mặt tôi một cái rồi nói:
- Các cậu thấy rồi đấy. Cậu ta với tớ ko là gì cả. Đừng lôi tớ vào vấn đề tình cảm của các người
Hà nhìn tôi như chờ đợi một điều gì đó. Tôi quay đi mà ko nói một lời nào. Nắm lấy tay tôi Hà nói:
- Cậu giận tớ?
- Ukm!!!
- Vì gì? Cậu làm tớ đau rồi quay ra giận tớ sao.
- Tớ xin lỗi vì làm cậu buồn nhưng cậu làm hơi quá rồi
- Vì ai chứ?
- Nếu cậu đã ko tin tưởng tớ như vậy. Tiếp tục cx chẳng làm gì.
Tôi đi bỏ mặc Hà đang khóc sau lưng. Phải chăng tôi quá bất công với Hà?
.
Trả lờiXóa